Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018

BÓNG ĐÁ – TÌNH YÊU – TRÁCH NHIỆM

Đội tuyển bóng đá U23 Việt Nam đã làm nên lịch sử. Bóng đá nước nhà vào trang sử mới. Người ta ngạc nhiên đến không thể tưởng tượng nổi. U23 VN đã làm nên kỳ tích, phi thường như đấu sỹ Hy Lạp, thắp sáng tình yêu.

Đành rằng tình yêu bống đá không đồng nghĩa với tình yêu đất nước, nhưng hôm nay, từ tình yêu bóng đá mà đất nước trở nên biết mấy tự hào. Rừng cờ  tổ quốc, đâu đó xuất hiện băng rôn Tôi Yêu Việt Nam. Tình yêu bóng đá lan toả
sang tình yêu đất nước. Người ta quên đi nhọc nhằn, quên đi những bon chen trong đời sống để được chen nhau đón tiếp thần tượng. Xích lại gần nhau, cùng một niềm vui chiến thắng. Các em U23 Việt Nam đã thi đấu hết mình, đoàn kết, quả cảm, cống hiến những trân cầu đỉnh cao, đưa người hâm mộ bóng đá thưởng thức nét đẹp đích thực của môn thể thao vua này. Hồi hộp khi đưa bóng lên, vờ oà khi vào lưới. Các em đã làm được điều quyết định, sút tung lưới đối phương. Những quả bóng làm bàn, cân bằng tỷ số, các em đã làm nô tung hậu trường, mở toang hy vọng chiến thắng cho biết bao khát vọng của cả triệu dân Việt Nam. Lâu lắm rồi, đường cong bóng đá mới lại làm cho tôi yêu bóng đá đến vậy. Đường bóng vào khung thành đối phương được các em tạo ra, có thể bằng đầu, bằng chân, bằng gót hay cả những cái gẩy điệu nghệ như người nghệ sỹ. Từ những tình huống cố định, phạt góc, phạt gián tiếp, chuyền bóng, kể cả penaty, bóng không đi tìm chim nữa, các em đã làm nên lịch sử cho nền bóng đá nước nhà: Vào chung kết trong giải đấu châu lục. Từ đội bóng tưởng như lót đường, người ta. thế giới bóng đá đã phải có cách nhìn khác, trầm trồ, thán phục, hay là nể phục nền bóng đá Việt Nam,
Nhưng rồi, bóng đá là bóng đá, nó là 1 môn thể thao. Sức mạnh thuộc về kẻ mạnh, thể thao trỏ về đúng nghĩa, ai giỏi hơn thì chiến thắng, công bằng.
Xịt ở trận cuối cùng, ai cũng nuối tiếc. Giá các em giữ được quân bình cho tới luân lưu 11m, giá đừng để cơ hội có quả phạt góc, rồi thời tiết không trút tuyết như vậy…..Vượt lên tất cả là tinh thần đá bóng kiên cường, các em đã tự tin, làm hết sức mình, đá bóng vì màu cờ sắc áo. Bạc thôi, ra gió không bị cảm! Người ta thì nồi nhôm, xoong chảo, hét hò, tôi thì chuẩn bị nồi nấu lẩu tất cả gà trống, cá cua trạch và cả rùa vàng chục tuổi. Mừng các em, (trút giận 1 thể vì trước đó, dự đoán làm tôi mừng hụt).
Ngày vinh quy bái tổ trở về. Chặng đường 30 Km đầy cờ hoa. Anh hùng lắm chứ, tự hào lăm chứ.


Theo chân các em 5 tiếng đồng hồ. lúc các em xuống xe, thay vì xem tiếp. tôi lại sắn quần chạy cho nhanh. Tuổi già mất dậy, không dậy nổi rồi.
Bạn vào đây, xem hết phần 4.


Chuyện đá bóng khép lại nhưng dư âm của nó còn nhiều. Ngay tôi đây cũng chi là người ăn theo, nói leo. Gì thì gì, ăn theo cũng phải sạch, đừng thần thánh hoá chiến thắng, càng không nên chính trị hoá chiến thắng.
Các em đổ mồ hôi, sôi nước mắt và cả máu rơi mới có chiến thắng này. Tiền thưởng, huân chương và nhiều vinh quang khác sẽ đến. Ngoài tiền khen thưởng theo các danh hiệu mà nhà nước trao tặng, các em phải đóng thuế thu nhập, luật pháp ở đâu theo đó. Biết rằng đồng công chia năm, sẻ bảy nhưng cái vinh quang theo các em đến hết cuộc đời. Những  Bùi Tiến Dũng, Nguyễn Công Phượng, Hà Đức Chinh, Nguyễn Quang Hải, Lương Xuân Trường. Nguyễn Văn Đức…còn được lưu danh mãi mãi. Tôi đồ rằng, KIP này nhận vàng ở các CUP tiếp theo. Đường đời nhiều cạm bẫy, nhưng chắc chắn các em là người chiến thắng. Trên hết là huấn luyện viên Park Hang Seo. Chọn được HLV giỏi, chọn được người tài, có tâm huyết, thì nền bóng đá tiến xa, tiến mạnh, tiến vững chắc lên bục vinh quang.

Thiết thực trong bóng đá, cũng là tương lai của cuộc đời. Đừng cổ hủ nữa, phải thay đổi đi, người Việt Nam rất tuyệt. «Tôi yêu Việt Nam».

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét